Diễn đàn 12a1-Lê Quý Đôn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn 12a1-Lê Quý Đôn

Wellcome To Class 12a1 - 4rUm
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Diễn đàn đã hoạt động trở lại, mời mọi ng vào chém gió tiếp hé hé

 

 ÁNH MẮT KHÔNG LỜI

Go down 
Tác giảThông điệp
lexus
Nhi đồng
lexus


Tổng số bài gửi : 54
Age : 32
Đến từ : Haven
Registration date : 10/08/2008

ÁNH MẮT KHÔNG LỜI Empty
Bài gửiTiêu đề: ÁNH MẮT KHÔNG LỜI   ÁNH MẮT KHÔNG LỜI EmptySun Aug 31, 2008 7:17 pm

Lời giảng của anh ngập ngừng, ngắt quãng mỗi khi chạm vào đôi mắt ngước lên chăm chú nghe bài của em. Anh luôn mong đến mỗi chiều tối để được đến lớp tình nguyện…

Mùa đông đã về, Gió thổi tung những chiếc lá cuối mùa đang còn cố bám lấy cái cành của nó. Anh khoác chiếc áo len em tặng – món quà em tặng anh nhân ngày 20 -11 - vì anh là thầy giáo của em mà. Món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng của hai đứa mình. Anh cảm nhận được hơi ấm thân thương của em.

Anh là sinh viên sư phạm năm thứ tư, với vốn kiến thức được học anh muốn mình có kinh nghiệm hơn trong đứng lớp, anh đã đăng ký tham gia lớp dạy học tình nguyện. Anh được phân công chủ nhiệm lớp 11.

Em là lớp trưởng, năng động và tinh nghịch. Mắt em huyền. Đẹp và dễ thương! Em ngồi cuối lớp (vì là lớp trưởng, vị trí em ngồi có thể bao quát được toàn lớp) và vị trí ấy đúng tầm nhìn của anh mỗi khi hướng về cuối lớp. Và rồi, chẳng biết từ bao giờ, cả thầy và trò chợt ngại ngùng khi chạm phải ánh mắt của nhau.

Lời giảng của anh ngập ngừng, ngắt quãng mỗi khi chạm vào đôi mắt ngước lên chăm chú nghe bài của em. Anh luôn mong đến mỗi chiều tối để được đến lớp tình nguyện…

Anh nén tình cảm của mình, dù nhớ em da diết. Khi mọi người xung quanh bắt đầu trêu chọc cũng là lúc cả anh và em phát hoảng. Anh nghiêm nghị, cố giữ một khoảng cách nghiêm trang giữa thầy và trò. Em lẩn tránh, hững hờ.

Em chuyển lớp, từ đó, không còn ánh mắt rụt rè trao nhau trong giờ giảng. Gặp nhau không chào, dù chỉ là cái gật đầu vội vã. Có chăng chỉ là hình ảnh thoáng lướt qua nhau trên sân trường rợp bóng cây xanh!

Thời gian vẫn “điềm tĩnh” trôi… Anh ra trường về quê dạy học, không có điều kiện tham gia lớp “tình nguyện” nữa!

Ngày chia tay, em không nói gì, chỉ đứng từ xa nhìn anh với đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn khôn tả- và có lẽ, đó là lần cuối cùng anh được nhìn thấy ánh mắt ấy hướng về phía anh lâu như vậy. Anh cảm thấy mình có lỗi và không đủ can đảm để đến gặp em. Cả hai đều sợ. Sợ bắt gặp ánh mắt của nhau. Sợ tất cả sẽ vỡ òa!

Anh lặng lẽ ra đi, mang theo ánh mắt của em, mang theo cả những kỷ niệm trong sáng mà chẳng có cảm xúc nào thay thế được! Dù bây giờ mỗi đứa một nơi.

Anh chưa bao giờ quên ánh mắt nụ cười trong veo của em – cô học trò nhỏ. Nỗi nhớ lúc có tên và có lúc lại không tên.
Về Đầu Trang Go down
 
ÁNH MẮT KHÔNG LỜI
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn 12a1-Lê Quý Đôn :: Tam Su :: Trà sữa tâm hồn-
Chuyển đến